Ngày Thầy thuốc Việt
Nam là ngày 27 tháng 2, bắt đầu từ sau năm 1955, gắn với sự kiện Hồ Chí Minh viết thư gửi Hội nghị cán bộ ngành y tế. Bộ y tế đã lấy
ngày 27 tháng 2 làm ngày truyền thống của ngành. Ngày 6 tháng 2 năm 1985, Hội đồng Bộ trưởng đã đưa ra quyết định ngày 27/2 hằng năm
là Ngày thầy thuốc Việt Nam nhằm nêu cao trách nhiệm và tài trí của người cán
bộ y tế trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Từ năm đó trở đi ngày 27
tháng 2 được xem là ngày tôn vinh các y, bác sĩ và những người đang làm việc
trong ngành y tế tại Việt Nam và được gọi là Ngày Thầy thuốc Việt Nam. Đến
ngày này có nhiều hoạt động thăm hỏi, chúc sức khỏe, động viên dành cho đội ngũ
cán bộ y tế./.
Y đức là phẩm chất tốt đẹp của người làm công
tác y tế, được biểu hiện ở tinh thần trách nhiệm cao, tận tuỵ phục vụ, hết lòng
thương yêu chǎm sóc người bệnh, coi họ đau đớn như mình đau đớn, như lời Chủ
tịch Hồ Chí Minh đã dạy:"Lương y phải như từ mẫu".
Phải thật thà đoàn
kết, khắc phục khó khǎn, học tập vươn lên để hoàn thành nhiệm vụ, toàn tâm toàn
ý xây dựng nền Y học Việt Nam. Y đức phải thể hiện qua những tiêu chuẩn, nguyên
tắc đạo đức được xã hội thừa nhận.
Ngày
27/2/1955, nhân dịp tổ chức hội nghị cán bộ y tế, Bác Hồ đã gửi thư cho Hội
nghị căn dặn ba điều:
- Trước hết là phải
thật thà đoàn kết – Đoàn kết là sức mạnh của chúng ta. Đoàn kết thì vượt được
mọi khó khăn, giành được nhiều thành tích.
Đoàn kết giữa cán bộ
cũ và cán bộ mới. Đoàn kết giữa tất cả những người trong ngành y tế, từ các bộ
trưởng, thứ trưởng, bác sỹ, dược sỹ cho đến các anh chị em giúp việc. Bởi vì
công việc và địa vị tuy có khác nhau, nhưng người nào cũng là một bộ phận cần
thiết trong ngành y tế, trong việc phục vụ nhân dân.
- Thương yêu người
bệnh – Người bệnh phó thác tính mạng của họ nơi các cô các chú. Chính phủ phó
thác cho các cô các chú việc chữa bệnh tật và giữ gìn sức khoẻ cho đồng bào. Đó
là nhiệm vụ rất vẻ vang.
Vì vậy , cán bộ cần
phải thương yêu, săn sóc người bệnh như anh em ruột thịt của mình, coi họ đau
đớn cũng như mình đau đớn. "Lương y phải như từ
mẫu", câu nói ấy rất đúng.
- Xây dựng một nền y
học của ta – Trong những năm nước ta bị nô lệ thì y học cũng như các ngành khác
đều bị kìm hãm. Nay chúng ta đã độc lập tự do, cán bộ cần giúp đồng bào, giúp
chính phủ xây dựng một nền y tế thích hợp với nhu cầu của nhân dân ta. Y học
cần phải dựa trên nguyên tắc: khoa học dân tộc và đại chúng.
Ông cha ta ngày trước
có nhiều kinh nghiệm quí báu về cách chữa bệnh bằng thuốc ta, thuốc bắc. Để mở
rộng phạm vi y học, các cô, các chú cũng nên chú trọng nghiên cưú và phối hợp
thuốc "Đông" và thuốc "Tây".
Do đó ý nghĩa sâu sắc
của bức thư này, từ năm 1955, ngày 27 tháng 2 được chọn là Ngày thầy thuốc Việt
Nam.
Y đức là phẩm chất tốt
đẹp của người làm công tác y tế, được biểu hiện ở tinh thần trách nhiệm cao,
tận tuỵ phục vụ, hết lòng thương yêu chǎm sóc người bệnh, coi họ đau đớn như
mình đau đớn, như lời Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dạy: "Lương y phải như từ mẫu". Phải thật thà đoàn
kết, khắc phục khó khǎn, học tập vươn lên để hoàn thành nhiệm vụ, toàn tâm toàn
ý xây dựng nền Y học Việt Nam. Y đức phải thể hiện qua những tiêu chuẩn, nguyên
tắc đạo đức được xã hội thừa nhận.
1. Chǎm sóc sức khoẻ cho mọi người là nghề cao quý. Khi đã tự nguyện đứng trong
hàng ngũ y tế phải nghiêm túc thực hiện lời dạy của Bác Hồ. Phải có lương tâm
và trách nhiệm cao, hết lòng yêu nghề, luôn rèn luyện nâng cao phẩm chất đạo
đức của thầy thuốc. Không ngừng học tập và tích cực nghiên cứu khoa học để nâng
cao trình độ chuyên môn. Sẵn sàng vượt qua mọi khó khǎn gian khổ vì sự nghiệp
chǎm sóc và bảo vệ sức khỏe nhân dân.
2. Tôn trọng pháp luật
và thực hiện nghiêm túc các quy chế chuyên môn. Không được sử dụng người bệnh
làm thực nghiệm cho những phương pháp chẩn đoán, điều trị, nghiên cứu khoa học
khi chưa được phép của Bộ Y tế và sự chấp nhận của người bệnh.
3. Tôn trọng quyền
được khám bệnh, chữa bệnh của nhân dân. Tôn trọng những bí mật riêng tư của
người bệnh; khi thǎm khám, chǎm sóc cần bảo đảm kín đáo và lịch sự. Quan tâm
đến những người bệnh trong diện chính sách ưu đãi xã hội. Không được phân biệt
đối xử với người bệnh. Không được có thái độ ban ơn, lạm dụng nghề nghiệp và
gây phiền hà cho người bệnh. Phải trung thực khi thanh toán các chi phí khám
bệnh, chữa bệnh.
4. Khi tiếp xúc với
người bệnh và gia đình họ, luôn có thái độ niềm nở, tận tình; trang phục phải
chỉnh tề, sạch sẽ để tạo niềm tin cho người bệnh. Phải giải thích tình hình
bệnh tật cho người bệnh và gia đình họ hiểu để cùng hợp tác điều trị; phổ biến
cho họ về chế độ, chính sách, quyền lợi và nghĩa vụ của người bệnh; động viên
an ủi, khuyến khích người bệnh điều trị, tập luyện để chóng hồi phục. Trong
trường hợp bệnh nặng hoặc tiên lượng xấu cũng phải hết lòng cứu chữa và chǎm
sóc đến cùng, đồng thời thông báo cho gia đình người bệnh biết.
5. Khi cấp cứu phải
khẩn trương chẩn đoán, xử trí kịp thời không được đùn đẩy người bệnh.
6. Kê đơn phải phù hợp
với chẩn đoán và bảo đảm sử dụng thuốc hợp lý an toàn; không vì lợi ích cá nhân
mà giao cho người bệnh thuốc kém phẩm chất, thuốc không đúng với yêu cầu và mức
độ bệnh.
7. Không được rời bỏ
vị trí trong khi làm nhiệm vụ, theo dõi và xử trí kịp thời các diễn biến của
người bệnh.
8. Khi người bệnh ra
viện phải dặn dò chu đáo, hướng dẫn họ tiếp tục điều trị, tự chǎm sóc và giữ
gìn sức khỏe.
9. Khi người bệnh tử
vong, phải thông cảm sâu sắc, chia buồn và hướng dẫn, giúp đỡ gia đình họ làm
các thủ tục cần thiết.
10. Thật thà, đoàn kết
tôn trọng đồng nghiệp, kính trọng các bậc thầy, sẵn sàng truyền thụ kiến thức,
học hỏi kinh nghiệm, giúp đỡ lẫn nhau.
11. Khi bản thân có
thiếu sót, phải tự giác nhận trách nhiệm về mình không đổ lỗi cho đồng nghiệp,
cho tuyến trước
12. Hăng hái tham gia
công tác tuyên truyền giáo dục sức khỏe, phòng chống dịch bệnh, cứu chữa người
bị nạn, ốm đau tại cộng đồng; gương mẫu thực hiện nếp sống vệ sinh, giữ gìn môi
trường trong sạch.