Bé Hoa ghét nhất trên đời là bóng đêm. Mỗi khi mẹ hôn lên má bé Hoa trước lúc ngủ, đèn tắt và bóng đêm tràn vào. Tất cả xung quanh bỗng trở nên lạ lẫm và huyền bí. Bé Hoa thầm nghĩ: “Mình muốn mặt trời chiếu sáng cả ngày lẫn đêm. Ngày vui vẻ còn bóng đêm thì đáng sợ làm sao”.
- Tại sao tôi lại đáng sợ cơ chứ? –Giọng của ai đó bất ngờ vang lên trong bóng tối.
Bé Hoa ngạc nhiên nhìn xung quanh. Bé thấy bên cửa sổ một người phụ nữ, gương mặt trắng hồng và tỏa sáng như ánh trăng trên bầu trời. Cô ta khóac một chiếc áo choàng lấp lánh như những vì sao bạc. Cô nói:
- Hãy ngắm nìn tôi – Cô bé thân yêu. Chẳng lẽ tôi lại không xinh đẹp?
Bé Hoa khẽ hỏi: - nhưng cô là ai?
Người phụ nữ mỉm cười: - Ta là nàng tiên đêm, ta đến thay cho ngày để tặng cho tất cả mọi người sự bình yên và giấc ngủ.
Cô tiên đến bên bé hoa, cầm tay bé và nói: - Hãy bay cùng ta và cháu sẽ thấy cả vương quốc của cháu ngủ bình yên và ngọt ngào như thế nào.
Thế rồi, nàng tiên đêm cùng bé Hoa bay qua cửa sổ. Họ bay qua những thành phố và làng mạc. Tất cả đều đang chìm trong giấc ngủ dịu dàng và êm đẹp. Chưa bao giờ bé Hoa thấy cảnh đẹp đến thế. Bé Hoa thầm thì: - Cô không đáng sợ, cô tuyệt diệu và bí ẩn làm sao.